mẹ tôi là bác sĩ

Một bác sĩ phẫu thuật tài năng tự kỷ và mắc cả hội chứng bác học đến làm ở một bệnh viện danh tiếng, nơi anh gặp phải sự hoài nghi từ cả bệnh nhân và các đồng nghiệp. Xem trailer và tìm hiểu thêm. Em là bác sĩ mà." Anh: "Giờ em là bệnh nhân, phải đưa cho phụ huynh." Mãi về sau, tôi mới biết được lúc đó mẹ và bố đang đứng khóc ở ngoài nhìn tôi mỉm cười. Sau hôm đó, tôi biết mình không ổn. Sáng ngày 3 tháng 3, năm 2021. Lúc anh Minh đến, tôi khoe anh đêm qua tôi vừa Nghệ sĩ Tuyết Liên năm nay 77 tuổi. Hình ảnh của bà thường gắn với những vai diễn bà mẹ nông dân trong các phim đề tài làng quê nhưng ngoài đời, nghệ sĩ Tuyết Liên là phụ nữ gốc Hà Nội, lớn lên trong gia đình khá giả.Bà nói chuyện dí dỏm, vô tư khiến người đối diện luôn thoải mái. Đoạn Văn Ngắn Kể Về Ước Mơ Của Em Làm Bác Sĩ được nhiều bạn đọc yêu thích dưới đây. Trở thành bác sĩ để chữa bệnh cho mọi người là ước mơ lớn nhất của tôi. Thành thật mà nói, tôi đã sống với người ông yêu quý của mình từ khi còn nhỏ. Ông tôi thường xuyên đau ốm, vì vậy tôi quyết tâm trở thành một bác sĩ giỏi để chăm sóc những người như ông của tôi. Chính các bác sĩ ở đây đã khuyên gia đình nên mời thêm bác sĩ ở Hà Nội về phối hợp, vì bà đã 90 tuổi rồi, sức khỏe không tốt nữa. chịu khổ, về Việt Nam theo bố. Bố mẹ tôi đều là những người lao động giỏi và mẹ ủng hộ ước nguyện xây dựng quê hương Là một người Mẹ có hai cô con gái nhỏ, Bác sĩ Đào Thơ hiểu được những nỗi lo, những áp lực, cũng như những stress mà các bà mẹ gặp phải khi chăm sóc con nhỏ, đặc biệt là mỗi khi con bệnh thì mẹ sẽ mất ăn mất ngủ, đôi khi dẫn đến stress vì không tìm được giải surcololers1987. con đâm vậy làm tinh chui sâu vào tử cung mẹ…rồi nhỡ mẹ có thai thì tính sao đây… Con…con.. xin lỗi mẹ…. Con muốn mẹ có con với con thật sao??? … Con biết làm vậy…là ko lên mà…con rút chim ra đi….hức … Tôi toan chống tay dậy rút chim ra thì… từ đã… Nói rồi mẹ nhoài người dậy với cái khăn mặt,rồi vòng tay xuống dưới,đặt khăn mặt ngay mép dưới bướm rồi từ từ đẩy tôi rút chim ra… Mẹ khẽ ngồi co hai chân lên, cúi xuống lau bướm… Bỗng mẹ ôm mặt khóc lên rưng rức….tôi tiến gần mẹ, nâng đầu mẹ lên nhìn… con ra trong mẹ nhiều quá…con biết mẹ nhậy lắm ko..hức….chắc lần này có thai mất…hức hức…rồi mẹ biết để nuôi hay bỏ đây…hức…làm thế nào cũng ko phải…hức hức…. quả thật tôi ra nhiều,nhưng mẹ ra cũng ko kém…ướt cả khăn lẫn cái gối kê dưới mông mẹ. Tôi lúc này thấy vậy cũng cuống lắm rồi…ko vi chuyện thai mà chuyện mẹ khóc…mẹ bình tĩnh mới giải quyết được chứ… con xin lỗi…tại …con ko nghĩ được gì lúc ý nữa… Hức hức…con quá đáng lắm….làm chuyện đó với nhau đã quá đáng rồi…lại còn muốn có con với nhau nữa… ko nghĩ đc cách gì đành kéo mẹ vào lòng rồi nằm xuống, vòng tay ôm chặt vào lòng….để vậy cho mẹ khóc… Một hồi sau mẹ cũng ngừng… con thật giống bố…lúc xong, thì lại ôm và âu yếm đối phương đến lúc dậy…mẹ thích cảm giác ấy…cảm giác được yêu thương, dược cảm thông…và mang đến cho ng ta lòng tin… … Giờ con hay suy nghĩ xem những hành động vừa rồi có lên làm không… Thật sự là ko lên… Vậy sao con lại làm… Vì vì…con lên cơn thèm…với lại mẹ như vậy con ko kìm được…con xl… giờ mẹ đã quay lưng về tôi để tránh ánh mắt tôi mà chính tôi cũng muốn tránh ánh mắt mẹ… mẹ cũng có lỗi …hai ng đều có lỗi…nhưng tại sao lại mạnh dạn làm vậy với mẹ… Thì…thì…lúc con nghe mẹ nc với bố lúc sáng, lên con đoán là mẹ cũng muốn làm với con…lên… Vậy à…nếu con nghe, và hiểu thì bố con cũng ko cấm mà cũng không đồng ý…còn mẹ thì ki nghĩ tới và cũng ko muốn…mẹ không muốn làm trái với luân lý… Vậy tại sao lúc lẫy mẹ ko cản con… Hức…hức…tại mẹ cũng…khao khát làm tình quá… Vậy là….mẹ cũng muốn làm với con… Đã bải ko lại còn…tại lúc sáng mẹ đu cafe với mấy bạn của mẹ…con nghe bme nc chắc biết ck cô chi đã từng với mẹ rồi chứ gì… Vâng… Thì ck cô chi ở đó…thế là lúc về mẹ vói ck cô ấy về nhà cô ấy làm tình….nhưng lúc ấy chú ấy có việc gấp trên cty lên chú ấy làm cố cho chú ý ra…còn mẹ chưa kịp gì thì… Mẹ ngoại tình à Cũng gọi là vậy…nhưng mẹ với chú ấy ko gằng buộc…chỉ để giải quyết sinh lý thôi…vì cái cảm giác lạ Thế bố nghĩ sao…về chuyện ấy… Bố đâu cấm hay ghen gì đâu…vì bố biết mẹ yêu bố…với lại xa nhau lâu vậy nhiều khi làm thế nào với sinh lý…bố con cũng tình một đêm vậy mà…nhiều lắm… nhưng bố khá khéo để ko phải giằng buộc với ngta… Mẹ tin bố chư… Tin mẹ rất tin… Mẹ này… Hả… Để con giúp mẹ giải quyết nhé… Khônggggggg … Tại sao… Con vẫn trẻ chứ suy nghĩ chưa chín chắn lên con chỉ sống theo cảm xúc…còn mẹ…mẹ sống theo trách nhiệm, trách nhiệm với cuộc sống , sống theo quy tắc xh…mẹ ko muốn đi ngược lại xh hay phá hủy quy tắc của xh. Dạ… Con có biết…ngoài bố con, thì con là ng đầu tiên quan hệ với mẹ mà ko mang bao, hôn môi, và ra trong mẹ ko… ,… Tôi im nặng, mẹ cũng im lặng suy nghĩ…nằm trong lòng tôi mà mẹ thở dài cũng làm tôi thấy lặng lề. giờ tính sao chuyện kia hả mẹ… Uống thuốc chứ sao nữa…nhưng mẹ nhậy lắm…trước mang thai 2 ae con cũng vậy, thính chưa có mà đùng phát có…vì có con lên bme phải cưới sớm đó… Thế nhỡ có thì sao đây mẹ… Con thật quá đáng….mn đều biết bố ko nhà…mà mẹ lại có thai…thì… Nói rồi mẹ quay vào ngực tôi sụt sịt…khóc…tôi vòng tay vỗ về lên tấm lưng trần mẹ… phá ko mẹ…? Ko…mẹ để nuôi…mẹ ko muốn giết 1 sinh linh bé bỏng ….với lại, con chẳng muốn mẹ đẻ chi con 1 đứa còn gì…mẹ muốn con phải chịu trách nhiệm với nó dù…dù chưa biết đứa con ấy nó sẽ có hình hài như thế nào… Dạ…haiz…con sẽ nuôi và chăm sóc 2 mẹ con thật tốt… Mẹ thật có tội… con ơi, sau này m đừng làm vậy nữa con nha…dục vọng trong con ng thì chưa thể biết thế nào…những hãy gắng kiềm chế, hay nghĩ tới hậu quả… … Con thấy e gái thế nào…hãy nói thật với mẹ nhé… Thì…xinh xắn, học giỏi, ngoan hiền, có nét duyên giống mẹ… Và trong sáng tinh khôi nữa đúng ko… mẹ chỉ đoán thôi nha… Tôi ngây ng vì chưa hiểu ý mẹ thì mẹ tiếp mẹ nghĩ, con đã dám làm với mẹ, thì trước sau gì thì…mẹ muốn con hãy nghĩ tới…e con trong sáng, hiền dịu, nhí nhảnh yêu đời…thì con đừng để e con bị vẩn đục…mẹ biết con thương, và chăm sóc e con hơn ai hết ngay chính bme đẻ ra e cũng ko bằng con Còn nhớ năm tôi 12 tuổi, một chiều, e tôi bỗng lên con sốt, ng nóng ran nằn ngủ mê mệt, lại còn nói mớ..tôi lúc đó hoảng quá…mẹ thì đi vào viện từ trưa chưa về, gọi điện ko được…tính ra ngoài kêu ng giúp, nhưng do hoảng với vội lên té bậc thang trẹo cả chân, nhưng lúc đó tôi ko thấy đau chỉ lo cho e. Vậy là đi cà nhắc ra đầu ngõ nhờ bác ruột t vào đưa e gái đi viện…xong xuôi, lúc đó tôi mới thấy đau, vậy là 1 ngày 2 ae tôi cùng nhau vào viện….sau này những lúc bme ko có nhà thì tôi vẫn là ng chăm sóc bve e gái…khi gọi là trưởng thành thì nó cũng dần biết tự chăm sóc lên dần ít chăm cho nó…để nó tự lập. dạ con hiểu ý mẹ…con hứa ko để e ý bị tổn thương… 11 tuổi tôi đã hứa vậy rồi…nay 19t tôi đã nâng tầm trọng lượng cho câu hứa ấy lần nữa…. …. …. Thôi con thả mẹ ra, để mẹ về phòng nghỉ chút…. tôi không thả mà ôm chặt hơn… mẹ cứ ngủ đi…con muốn bên mẹ lúc này… Con cứ vậy thì sao mà nẹ vũng càng được đây. tôi ko nói gì thêm, kéo mẹ quay vào lòng tôi. Mẹ ko phản đối gì…khẽ dụi mặt vaof cổ tôi… sau này mẹ biết sống sao đây… khẽ nâng cầm mẹ lên rồi đặt 1 nụ hôn đôi môi mẹ. Hoàn toàn ko có ý đồ dục vọng…chỉ là muốn mẹ biết rằng tôi đã sai nhưng tôi ko trốn chạy với tội lỗi m gây ra. mẹ cứ nghỉ đi…khi dậy, cõ lẽ ta sẽ sáng suốt hơn… Không gian tĩnh lặng, 2 thân thể trần truồng đang ôm nhau chìm vào giấc ngủ. 6h, tôi tỉnh dậy thì đã ko thấy mẹ…nằm nghĩ lại, cõ lẽ trong lòng mẹ đang rất dằn vặt, đang lo âu. Mà chính tôi cũng có cảm giác ấy…rất khó chịu. Bước xuống nhà mà tậm trạng nặng nề, biết đối mặt với mẹ sao đây… Vào bếp thì đã thấy mẹ dọn cơm, trên bàn ngoài thức ăn còn có vỏ thuốc và cốc nước đã uống vơi. Với lấy vỏ thuốc tiến lại thùng rác gần chỗ mẹ. mẹ dậy lâu chưa….có mệt ko ah. Uhm. Mẹ chỉ vậy, tâm trạng suy tư, âu lo đang hiện lên trên khuôn mặt mẹ… Xoạch… e tôi đi học về. Nhìn mặt mồ hôi nhễ nhại, ng thì mệt là mà thương…học hành chi nhiều cho khổ. con chào mẹ..anh… Về rồi ah con, lên thay đồ rồi nghỉ chút hãy tắm nha…rồi xuống ăn cơm ko đói… E tôi khó nhọc bước lên 3 tầng cầu thang…vốn nó cũng hơi yếu, lên tôi thấy nó đang bị tra tấn thì đúng hơn…thôi thì cố mấy hôm nữa thôi… Quay sang giúp mẹ nấu ăn, nhưng tuyệt nhiên ko nói thêm câu gì…không gian ấy còn bao trùm cả bữa ăn nữa, làm tôi thấy ngồi ngạt ko tưởng… E tôi thấy không khí hơi lạ, nhưng mệt nó chỉ hỏi cho không gian bớt im ắng. mẹ với a hnay sao vậy. Mẹ giật m vì câu hỏi à mẹ hơi mệt chút… Vâng..hnay thời tiết khó chịu quá… Uhm…con hnay mệt thì cứ nghỉ đi sắp thì rồi đừng để ốm…nghỉ 1 hôm cũng sao đâu… Dạ… Đừng quá áp lực, bme tin và luôn bên các con khi cần…. Vâng…thôi tí con ngủ sớm….chứ con oải quá Uhm. xong câu nói thì cũng xing bữa. Tôi rất lâu rồi ở nhà mà im ko nói 1 câu nào như vậy…khó xử với lại ko biết đối mặt sao lên im lằng là vàng. Mẹ định rửa bát, thì tôi lại giành.. mẹ mệt, mẹ nghỉ sớm đi…để con. Mẹ nhìn tôi 1 chút rồi cũng với chai nước và vỉ thuốc gì đó đi lên phòng. Xong xuoii , lên phòng suy nghĩ, nhưng càng suy nghĩ càng bí. Cói ngủ cũng chẳng xong…thế là tôi quay qua game 8h sáng, chuông bá thức vang này chắc mẹ đi làm rồi, gập mẹ giờ cũng chẳng biết nói sao hay hành động sao nữa. bật dậy làm vscn rồi thay đồ qua cái Hạnh đón nó rồi lên trường. Rõ khổ, nó đua đòi thi cùng trường với tôi làn chi để giờ đây tôi thành xe ôm của nó. con chào nhạc mẫu, nhạc phụ con đi làm rồi ạ… Gớm chào a rể hờ…hi…bố đi rồi…đón vk lên trường ah. Dạ…thế vk con đâu ah. Nó đang tắm 'lại lên đi con'… nói xong mẹ của hạnh che miệng lại cười to..bỗng cái hạnh hét vọng xuống. mẹ ơi là mẹ…sao mẹ cứ dẫn cõng rắn vào nhà chăm gà thê . Ha ha ha…thôi mẹ đi…2 đứa tự nhiên nha. nói rồi cô bước đi…cái hạnh thì cũng bước xuống. mẹ bà biết chuyện tôi với bà hôm trước ah… Haiz…mẹ tôi cố tính chứ ai nói…rõ khổ…thích con m bị hiếp mới thích cơ…nhưng gập đúng ng tgt3. Này định kiếm chuyện hử… Hehe…thôi đi ko muộn… Tổ tôi nhận phân công đi liên hệ với các nhà trọ chuẩn bị cho gia đình và thí sinh ở mấy hôm thi. Tổ tôi thì chia thành mấy mũi để đi tìm cho nhanh…và hạnh đi với tôi thành kiểu tất nhẽ dĩ gẫu vậy…bọn kia cũng le te lắm…nhưng đời vậy trời mấy khi chiều. Phải công nhận đến các nhà trọ được chiêu đãi mắt thích thật…các e sv với thí sinh thì xinh thôi roiif , hay do thiếu gấu lâu năm nó vậy. Đến nỗi hạnh phải hích vào bụng tôi mấy lần…nhưng thây kệ…do gần trường lên 2 chúng tôi đi bộ cho đến đì bộ giữa trời nắng mà oải, lại được nhìn các e mà ng cứ hừng hực cả lên. Thấy vậy, hạnh chệ gớm gay mà có vẻ ham hố gớm Này ai gay hả…đây trai thẳng chuẩn luôn nha. Hay do nhát gái nó vậy nhỉ… Hai đứa cứ vừa đi vừa cãi nhau vậy… nhát con khỉ ấy… Ko nhát mà cứ hugwf hực mà gần gái thì lại tụt vào thế ah…gay chắc… Này này…bà có tin tôi xử đẹp bà ko hả.. Gớm …xí…thách kẹo. đùa chứ nhìn kiểu nó ghẹo vậy mà khí thế nam nhi nổi lên… dáo nhìn quanh thì thấy cái nhà có lẽ bỏ hoang vì ko thấy cổng hay cửa gì… Ko nói gì, cầm tay nó kéo đi lại nhà hoang,lúc đó nó hơi mất đà bị lôi đi …rồi nó cũng bước theo với ánh mắt khích tướng. 2 đứa tôi là vậy, chơi rất lầy, có lẽ nó nghĩ lần này cũng vậy lên ko đề phòng. Đi sâu vào căn nhà, có lẽ là phòng bếp lên tôi đưa nó sát lại chỗ bàn bằng bê rông để bếp đun. 2 đứa giờ đứng sát nhau,nhìn nhau chừng chừng…nó ngước lên nhìn tôi, tôi cúi xuống nhìn nó…giờ gần nó như vậy, tôi thấy nó rất xinh, dễ rhuongw .nó makeup nhẹ lại càng tôn lên khuôn mặt xinh xắn đó….nhất là đôi môi căng mộng kia…ko nói gì…tôi kéo sat nó vào lòng, cúi xuống hôn nó, nó mở mắt to hết cỡ nhìn phản kháng, chỉ trân mình bất động. Tôi không còn làm chủ được mình…tự để mình làm theo bản năng, chim tôi cương lên thằng tưng, cộm lên trong quần…môi vẫn hôn, giờ nó cũng nhắm mắt lại đờ dẫn đáp trả nụ hôn của lấy 2 tay nó lựa cho nó ôm vòng qua cổ tôi… Độ dâm của tôi tăng mạnh, khiến cho hành động cũng mạnh bạo hơn…trong đầu giờ chỉ hiện lên chữ Địt. Nói là làm,một tay tôi giữ lưng nó… 1 tay tôi đặt mông nó xoa nhẹ, rồi kéo nhẹ, để mu của nó chạm chim tôi qua lớp quần…. Hôn chán cảm giác hơi thở gấp gáp hạnh…tôi hơi cong mông cúi xuống để cầm hạnh gác lên vai m… Tay kia tiện thể kéo khóa quần, rồi vạch quần lót sang một bên, để cn chim tự do vươn lên oai hùng… Hạnh vẫn chưa nhận ra điều tôi vừa làm cho đến khi…tôi đứng ng và kéo sát mông hạnh lại, làm chim tôi chọc chọc vào ng cúi xuồng thì nó giật m kobtin nổi vào mắt nó…nó ngước lên nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu… ko suy nghĩ nhiều, tôi lại đặt lên môi nó 1 nụ hôn mãnh liệt, và dường như nó cũng hưởng ứng bằng cách đáp lại nụ hôn của tôi…tôi mút môi nó nó mút môi tôi, tôi đưa lưỡi sang nó, lưỡi nó quấn lấy môi tôi… Tôi biết chắc giờ nó sẽ ko phản kháng lại những gì tôi làm tiếp theo… Bên trong căn nha, ko khí mát dượi, nhưng 2 chúng tôi thì đáng hừng hực quấn lấy nhau. Tôi nắm lấy bàn tay nó…đưa xuống chim, siết nhẹ bàn tay tôi nắm lại, tay nó siết lại nắm lấy chim tôi. Tôi khẽ nhịp mồi cho bàn tay nó sóc cho chim tôi, thấy nhịp đều thì tôi thả ra, để nó tự làm. Còn tay tôi thì đi thám hiểm cơ thể nó. Hôn nhau say đắm…hai đứa nghẹn thở nhả nhau ra thở dốc…ko để nó nhìn tôi, tôi cúi xuống hôn nhẹ lên tai và sau tai nó… tiếng nó thở, tiếng nó rên vào ngay tai tôi, làm tôi càng thêm phấn khích. 2 tay tôi, đặt xuống cạp phía sau quần nó…rồi 2 tay chia nhau ra đi hai ngả. Tay thì luồn qua chiếc áo tình nguyện viên đi lên tấm lưng nó mà kia thì luồn qua chiếc quần jean, qua luôn chiếc quần lót mà xoa 2 mông tròn săn chắc của nó…làn da nó mát thật… Tiếng thở của nó càng ngày càng mạnh phả lên tai tôi…tay nó bóp chặt chim tôi hơn…tay tôi dưới mông dần đi sâu xuống dọc theo khe mông nó. Khó khăn lắm mới chạm tới điểm G của nó…nó giặt bắn ng khẽ khép chân lại làm tôi khó khăn hơn… Thấy khó, tôi dừng laị khẽ lách đầu hôn lên môi nó khoảng 1s rồi rút tay để lên nó xoay ng nó lại úp lưng nó vào ng tôi. Ng nó mềm nhũn rồi, lên nó răm rắp nghe lời tôi… Lại cầm tay nó đưa xuống chim và tay nó biết phải làm gì lên, nó dần nhịp đều cho tôi…nó là ng thứ 3 cầm chim tôi…vần là cảm giác phấn khích nhưng trong phấn khích đó tôi dường như ko phải suy nghĩ đắn đo về vấn đề sai trái gì…lên tôi cảm giác cái kích thích ấy trọn ven hơn… Và giờ đây nếu tôi có địt nó đi chăng nữa thì…ít nhất là nó ko phản kháng mà tôi cảm nhận rằng nó còn hưởng ứng nữa… Để nó tiếp tục sóc…còn tôi bắt đầu hành động. Tôi khẽ cúi xuống cổ nó hôn và mơn chớn. 2 tay vòng ôm eo nó một chút rồi lại chia ra 2 ngả khám phá tiếp… Một tay ôm chặt eo nó phòng nó phản kháng chạy, 1 tay khẽ vén rồi luồn tay lên trên, nhẹ xoa cái bụng mát rượi rồi từ từ vuốt lên 2 trái đào…nó vòng ray còn lại ní vong nắm lấy tay tôi ngăn lại, nhưng tôi cao tay hơn. Há mồm rộng rồi ngoạm lấy cổ nó, nó khẽ giật m thả lỏng tay, liền vậy tôi lách tay qua áo lót nó, nắm trọn lấy ngực nó…nó thua…nhưng vẫn cố kéo tay tôi đành nắn nhẹ ngực nó. Nó giờ thì đã run run lên rồi…đôi mắt lim dim, đôi môi hé mở thở dốc. Tôi lấy tay kia nắm lấy tay kia kéo ra, còn tay kia vén chiếc áo lót nó lên…giờ thì 2 trái đào đã được thả rông…qua cảm nhận của bàn tay thì ngực nó vừa đủ, tay nắm vào đã mà cảm giác như giang sơn nắm trong tay vậy. Khẽ nắn ngực rồi lại se hai đầu ti nó…nó cứ oằn ng sau mỗi cú se của tôi…nó ko chịu nổi dụi hẳn mặt vào mặt tôi…nó thở dồn mạnh quá… Tôi năms vú nó dữ ng nó…nó há miệng với lên cắn nhẹ tai tôi rồi mút chùn chụt… Giờ chỉ còn 1 điểm đến nữa là tới vạch đích cho việc kích thích nó …đó là bướm. Nắm lấy ngực trái của nó, cùng với cánh tay giữ ng nó. Tay tôi ở eo nó dần co lại rồi nhẹ nhàng lắt léo luồn qua hai lớp quần nó…đi xuống bướm nó 1 cách chậm rãi Đây rồi đã cảm nhận thấy vài sợi lông… đây rồi cái mép bướm…nước nhờn đã ướt nhoẹt rồi…tôi đứng lách sang 1 bên để 1 chân nó ở giữa 2 chân tôi nhưng vẫn đưa ra cái chim tôi để nó nắm giữ. Khẽ lách chân nó rộng ra nó đã dang rộng háng lên tôi úp cả bàn tay tôi lên mu của nó, nhung ngón giữa của tôi co vào hơn cốt để cả ngón tay giữa ở khe bướm của nó… Tôi nhẹ nhàng day nhẹ khe bướm nó…nó ưỡn cổ lên thở gấp, thấy vậy tôi liền đưa môi xuốn hôn nó…nó nhả bao nhiêu nước miếng thì tôi mụt sạch bấy nhiêu..nhưng có lẽ bướm nó ra nức nhiều hơn.. 2 tay hoạt động hết công suất, môi thì ko ngừng nhuốt nhả cho nhau… Bất ngờ tôi có ngón giữa lại rồi cong cong đâm thẳng vào lỗ bướm nó, nó giật bắn ngươi a a a…. Tiếng rên của nó lớn quá…sợ động tôi lại cúi xuống hôn nó… ư ư…úm ưm. Tôi móc cua nhẹ nhàng cho nó mà nó càng run run sóc cho tôi. Được 1 lúc, bỗng nó co cứng ng lại rồi giật giật mấy cái. Qua cơn giật nó mềm nhũn ng , như ng ko xương vậy…tôi giữa ng nó chặt lại vào lòng… Nó ra nước nhiều quá…ướt hết tay tôi rồi…. Đây, đã đến bước cuối. Tôi rút tay ra, đưa lên cùng với đó tôi hôn nó rồi đưa ngón tay vừa móc để 2 đứa cùng mút… Giờ no bt lại 1 chút…chân vững lại. Thì là lúc tôi vong hai tay xuống định cởi cúc quần nó thì… Tin….tin…tin… Tiếng còi xe bên ngoài đường vang vong vào căn nhà..mf lúc đó cảm nhận nó vang to lắm…có lẽ vì lén lút lên hay bất an nó vậy. Hạnh bừng tỉnh nhả tay. 2 tay nó nắm chặt 2 tay tôi. Quay mặt qua tôi nhìn chằn chằm. Q… đừng…mà… tôi ko trả lời, gồng tay cố gắng cởi…cuối cùng tôi đạt được mục đích….cởi cúc rồi kéo khóa quần nó ra nhưng… hức hức ….Q đừng …mà… H khóc…có giọt nước mắt đã trào ra… Tôi bừng tỉnh, trân ng ra nhìn nó… Quả thật, tôi là ng rất yếu lòng khi thấy con gái khóc…mỗi khi thấy cgai khóc là t cảm thấy đồng cảm và yếu lòng sao sao ấy. Tôi ko nói gì, quyết định kéo khlá quần nó lên cài lại… Rồi vòng thay lên ngực nó, tiếc nuối nắn nhẹ cái rồi kéo xuống chỉnh lại cho nó… Quay ng nó lại, rồi ôm chặt nó vào lòng. Q xin lỗi, m đã đi quá chớn với H Hức hức… H …hức hưc… Thoi thôi…đừng khóc nữa… Tôi ôm nó thêm 1 lúc chờ nó nguôi thì tôi thả H ra… H đỉ mắt dụi vài ngực tôi. ông cất của nợ của ông đi….hức…ghe quá… Gãi đầu gãi tai rồi tôi ccungx giấu hàng đi. 2 đứa chỉnh đồ xong..thì lấm lét đi ra sợ ng đi đường thấy…nhìn hài ko tưởng được Đi về trường mà nó chẳng nói mà cùng chẳng nhìn tôi cái nào..làm mấy thằng hâm nó cứ trêu mãi. vk ck nhà này hnay giận nhau rồi…nhìn 2 đứa bựa ko chịu đc. Thôi lướt đi cho êm trời. nhìn h đỏ mặt ko nói lên lời mà đáng yêu cực…tim tôi xao xuyến là thường lần thứ 2 trong đời đấy…y như mối tình đầu. Ra lấy xe khá lâu, đi ra thì thấy nó đứng chờ, mặt cúi xuống nhìn chân đá đá như ấm ức điều gì…nhưng khi ra thì nó cũng chẳng nói gì…ko như mọi hôm là nó xả xả chửi tôi chậm chạp làm nó chờ lâu. Lên xe đi về thì nó bắt đầu xả giận lên lưng tôi. Nó đấm tôi thùm thụp.. ông ăn gan gì mà dán làm vậy …hả…hả.. Ở Hà Nội, PGS-TS Trần Danh Cường - giám đốc Bệnh viện Phụ sản trung ương - nổi tiếng bởi "nghề" siêu âm chẩn đoán thai nhi, từ gần 20 năm trước mỗi ngày phòng mạch của ông có cả trăm thai phụ đến siêu âm, thu mấy chục cũng nổi tiếng bởi biệt danh Cường "Bờm", với những câu chuyện rất hài, rất tếu, rất Cường "Bờm" về chuyện của chị em. Hơn ai hết, bác sĩ Cường rất hiểu chị em, năm 2022 này là tròn 40 năm ông từ quê nhà Bắc Giang bước chân vào ĐH Y Hà Nội, và tròn 35 năm vào nghề sản phụ khoa, như ông nói là "nhân duyên, nghề đã chọn bác sĩ Cường".Bác sĩ Trần Danh Cường Từ chàng trai nghèo ra Hà Nội theo học ngành y đến bác sĩ sản khoa hàng đầu "có đam mê sẽ có thành công" - Video NGUYỄN HIỀNNếu ngược lại thời gian một chút, tôi bắt đầu làm phòng mạch từ năm 2007, khi đó tôi mới đi học nước ngoài về. Thời gian ấy tôi mới làm phó khoa, sau làm trung tâm chẩn đoán trước sinh, rất sướng, nhàn, thong dong. Buổi sáng làm 8h thì 7h mới dậy, sau đó thì đi xe máy rong ruổi, vừa đi xe máy vừa ngắm cảnh, chả cần phải nghĩ, cà phê sáng ở Phủ Doãn, 8h kẻng boong boong mới vào bệnh viện. Công việc của mình là bác sĩ điều trị, hội chẩn, siêu âm. Có lẽ tôi là một trong những người đầu tiên ở Việt Nam mang về và triển khai toàn diện phương pháp siêu âm hình thái, thăm dò tình trạng của thai, sử dụng kỹ thuật lấy bệnh phẩm của thai để chẩn đoán trước sinh, hiện trung tâm này đã tương đối lớn, được trang bị đầy đủ, hiện đại. Tháng 1-2007 tôi bắt đầu mở phòng mạch, người bệnh đến rất đông, đông lắm, ít áp lực, mà hoàn toàn làm ngoài giờ, nhưng từ đó cũng tạo nguồn lực để mình đi giúp đỡ người khác, giúp người bệnh, hay sinh viên xin thì tôi cho hết. Lúc ấy rất sẵn tiền.* Có lúc nào ông nghĩ lên làm giám đốc, khi ông lên làm giám đốc cũng rất nhiều người bất ngờ…- Không bao giờ tôi nghĩ tôi làm lãnh đạo, thật sự không phải mình phấn đấu làm lãnh đạo. Hôm vừa rồi con của người em nhập học ngành dược. Bố mẹ hai ngày chuẩn bị, túi lớn túi bé, gạo trắng gạo đỏ, tôi bảo "các cháu sướng thật".Năm 1982 tôi vào trường y, hành lý mang theo có một cái chiếu và một cái túi, chiếu hỏng rồi, những cái túi tôi vẫn giữ. Tôi nhớ như in những chuyện đó, giờ xã hội thay đổi. Anh thanh niên cầm cái chiếu và cái túi xuống Hà Nội này phấn đấu để làm bác sĩ hay là làm giám đốc? Tôi đi học chưa bao giờ nghĩ phấn đấu làm giám đốc, để điều khiển cái này, cái kia, mà chỉ vì đúng một thứ Khi ra đây học là tôi học được nghề bác sĩ, có chuyên môn, mọi thứ ngành sản đều học hết, biết hết. Mỗi cái đó thôi chứ không vì thành ông nọ bà ra đây học thì học xong, có nghề thì mình làm ở đâu? Bố mẹ mình là nông dân, nghèo xác. Bố mẹ tôi chả biết việc học hành của tôi thế nào. Tôi tự nghĩ nếu học có nghề, chữa bệnh, cống hiến cho mọi người và cũng là để khẳng định thì không còn cách nào khác là phải làm việc ở bệnh viện lớn. Nhưng với điều kiện của gia đình mình thì ở lại TP dường như không thế nào mình có nghề? Mình phải học rất giỏi. Làm thế nào để mình được làm việc ở bệnh viện lớn, mình phải thi bác sĩ nội trú. Ngành y có hệ bác sĩ nội trú, từ năm thứ 1 đến thứ 5 tôi phấn đấu để thi đỗ bác sĩ nội trú. 6 năm trường y chỉ có học, nhà nghèo, chỉ có 1 bộ quần áo, không có tất, giày, chỉ đi dép lê. Ôi, nghèo nhà tôi bây giờ có mấy đống quần áo, đủ các loại, vì trước ít quá, giờ mua đủ các thứ. Thi được nội trú năm 1987, điểm toàn 8, 9. Hồi đó có 2 hệ, nội trú ngoại và nội trú nội. Nội có nhiều ngành nhi, da liễu, lây…; hệ ngoại có 4 chuyên khoa là ngoại, sản, mắt, tai mũi đi bộ đến Bệnh viện Việt Đức xin học ngoại, các thầy nói bên đó có 2 người rồi, còn 2 người các em đi ngành khác. Tôi thích ngoại cực kỳ, ngoại phóng khoáng, không biết bệnh gì thì mở ra ngó. Nhưng hết chỗ rồi. Thôi thì sang ngành mắt. Tôi nghĩ thế. Ra cổng hỏi bác bảo vệ, bác tả "phải đi sang cuối phố Bà Triệu, mà đi cẩn thận kẻo lạc".Ôi xa, mà tôi không có xe đạp, toàn đi bộ. Bạn nhớ là tôi đi học toàn đi bộ, xa nhất là đi học ở Bệnh viện Phổi. Toàn cuốc bộ hết. Thế là sang bệnh viện bên cạnh Việt Đức chính là Bệnh viện Phụ sản trung ương, hồi năm thứ 4 tôi học ở đây. Tôi cho là cơ duyên, cô Dương Thị Cương, viện trưởng hồi ấy, rất bận mà hôm tôi sang cô đang ở văn phòng bộ môn. Cô hỏi một chút rồi nhận tôi. Thế là tôi ở đây. Sau này tôi nghĩ té ra nghề chọn tôi, thâm tâm tôi thích ngoại, nhưng vì tôi không có xe đạp, nếu không tôi đã thành bác sĩ mắt. Nhưng cuối cùng tôi thành bác sĩ nhưng vẫn có trục trặc, sau khi học xong ĐH Y tôi được nhận về làm cán bộ giảng dạy của bộ môn sản, nhưng từ 1991-1998 không có biên chế nên không có lương, chỉ có phụ cấp, Tết không có tiền gì, nghèo lắm. Nhưng có một thứ mà tôi cho là tôi đúng không bao giờ tôi lấy tiền "bồi dưỡng" của bệnh nhân, kể cả lúc tôi nghèo nhất trong túi không có đồng nào. Mổ xong là về, khám bệnh xong là về, có hôm làm siêu âm ở phòng khám xong nhân viên bảo anh này dở hơi, người ta cảm ơn. Tôi nói Đó là việc mình làm, cảm ơn cái gì. Mà tôi nói luôn tôi đúng, suy nghĩ của tôi này có chị lãnh đạo ở bệnh viện khác đến mời tôi về làm, rồi có hãng máy muốn mời tôi làm đại diện... Nhưng GS Dương Thị Cương nói "Anh đi đâu thì đi, nhưng tôi là người mời anh về bộ môn". Thế là không đi đâu hết, lại ở lại và vẫn tiếp tục không lương, lại dạy học và làm nghề. Đến năm 1998 thì tôi mới được là bác sĩ có lương!* Làm giám đốc bệnh viện, những điều ông quan tâm nhất là gì?- Điều tôi quan tâm nhất là cuộc sống của con người. Ở bệnh viện này là y bác sĩ, cán bộ nhân viên. Giám đốc phải làm sao để y bác sĩ có đủ sống, có điều kiện làm việc. Tôi và tập thể cũng đã cố gắng thay đổi điều kiện làm việc của bệnh viện. Nhưng 2 năm vừa qua COVID-19 ngành y rất vất vả, đó là thử thách với ngành y chúng tôi. Nhưng mình cùng cố rồi cũng được thôi. Thứ nữa ngành y là phải có trang thiết bị. Trước đây các cụ chỉ có cái ống nghe, bàn tay, sau này có thiết bị, người bệnh sẽ được phát hiện sớm, tránh được tổn thương, ngành y càng đi xa. Thứ nữa là cơ sở vật chất, mong muốn phấn đấu của tôi là bệnh viện rất sạch, đẹp, người bệnh và thầy thuốc rất thân tình với nhau. Bác sĩ Cường trong một ca mổ ở bệnh viện - Ảnh BVCC* Ai cũng phấn đấu lên làm giám đốc, làm to, ông thấy ông bác sĩ làm giám đốc thì có vui, sướng hơn bác sĩ thường hay không?- Cái sướng nhất là thầy mình. Ông thầy tôi ở quê rất thích, rất tự hào. Thứ 2 là bố mẹ mình mẹ ông Cường năm nay 93 tuổi, đang sống ở quê nhà Bắc Giang. Mẹ tôi biết rất ít chữ, cũng chẳng biết tôi học hành thế nào. Khi tôi đi học ở Pháp, khi đó cước điện thoại rất đắt không thể gọi điện về mà chỉ có viết thư tay, cậu em tôi mới viết một mặt thư, mặt còn lại bà viết bốn chữ "con có khỏe không", chữ to đùng ông Cường chảy nước mắt xúc động nhớ lại lá thư của người mẹ. Mẹ không biết con ở Pháp thế nào, chỉ quan tâm con có khỏe không. Mẹ tôi chưa được đi nước ngoài bao giờ vì khi có điều kiện đưa đi thì mẹ già yếu rồi.* Bây giờ khi nói với các bác sĩ tương lai, ông hay nói điều gì?- Trong thâm tâm, tôi rất biết ơn ông thầy, ông đã định hướng cho tôi. Sau này tôi hỏi ông vì sao lại nhận tôi học, ông bảo Khi tôi gặp ông lần đầu tiên, tôi thấy ông thông minh và thật thà. Thế là ông ấy nhận tôi, và tôi sang học. Từ năm 1999-2019, trong 20 năm, năm nào tôi cũng sang thầy 3 lần, sang để cập nhật kiến thức. Thầy cũng sang đây dạy học, chi phí do tôi trả hết. Tôi hay hỏi học trò là sao các em không hỏi thầy những kiến thức thầy dạy lấy ở đâu, học từ ai? Đó đều là các thầy để lại cho chúng ta, đều là kiến thức chúng ta làm hằng ngày. Điều chúng ta cần nhất là kiến thức trong đầu, nghề nghiệp ở bàn tay, đừng bao giờ nghĩ sau này ta được lợi gì. Như tôi chưa bao giờ nói tôi là ông giám đốc, mà tôi là bác sĩ được giao thêm nhiệm vụ giám đốc trong một thời hạn. Vì có nhiều nhiệm vụ nên tôi hay nói với sinh viên giá như một ngày có 48 giờ để làm việc. Làm thầy thuốc chữa bệnh, thầy giáo dạy học, làm thêm giám đốc bệnh viện, thời gian rất eo hẹp, 5h30 sáng phải dậy, ngày nào cũng như ngày nào suốt từ khi làm giám đốc đến giờ. Hết giờ phải ở lại để làm. Người ta hỏi sao phải khổ thế? Thì người ta giao cho mình nhiệm vụ ấy, mình đã nhận thì phải hoàn thành. Bác sĩ Cường trong một ca mổ - Ảnh BVCC* Đối với ông, điều gì là quan trọng?- Quê hương, quê hương tôi không phải là đẹp nhưng mà tôi cũng đóng góp rất nhiều cho quê hương. Thứ 2 là mẹ. Mẹ là quan trọng nhất, không có gì quan trọng hơn. Tất cả mọi thứ tôi phấn đấu là dành cho mẹ. Mẹ tôi cũng ra Hà Nội ở với tôi vài lần, bà ít đi lắm. Lần nhiều nhất bà ở gần một tháng, ngắm pháo hoa kỷ niệm Quốc khánh, bà rất thích, nói rằng "không biết còn được ngắm như thế này bao nhiêu lần nữa". * Với những người đồng nghiệp, người thầy, ông nhớ ai nhất?- Tôi có ông thầy người Pháp, hồi ấy mình có siêu âm, nhưng không bằng họ. Sau tôi đỗ nội trú Pháp, sang đó gặp ông thầy siêu âm giỏi. Trong đầu tôi nghĩ tại sao ông Tây siêu âm giỏi thế nhỉ? Mình phải học món siêu âm. Năm 1999-2000 tôi sang học y học thai nhi và được cấp bằng Diploma của Pháp. Học ở Pháp về tôi triển khai được ngành y học thai nhi như hiện nay, đó cũng bắt đầu từ đam mê và truyền cảm hứng cho mọi người. Trước đây chúng ta cũng siêu âm nhưng rất đơn giản, còn nay ngành này đã nối dài được bàn tay của thầy thuốc thông qua máy móc. Trước đây siêu âm phát hiện dị tật thai nhi thì rất ghê gớm, nhưng bây giờ mà bỏ sót không phát hiện ra dị tật là không thể được, đòi hỏi cho ngành này đã khác. * Với những người bệnh, ông nhớ câu chuyện nào, người bệnh nào, những người được ông cứu sống, đem lại niềm vui nhưng cũng mang đến cho ông thành công về nghề nghiệp?- Nếu nói về bệnh nhân, trước kia mô hình bệnh tật khác nay rất nhiều. Trước đây bà mẹ tử vong, em bé tử vong nhiều. Tôi vẫn băn khoăn câu hỏi Vì sao lại thế? Nếu mình không ứng dụng khoa học, không có máy móc, không có kiến thức thì tình hình không thay đổi. Chính vì thế chúng tôi mới phát triển siêu âm, các phương pháp thăm dò, theo dõi... Sau này khi nghỉ không làm việc nữa, tôi có thể tự hào về lĩnh vực sản bệnh lý hiện nay trên toàn quốc, thái độ xử trí, ứng dụng của các đồng nghiệp và hiệu quả điều trị đã cải thiện, tốt hơn rất nhiều so với trước. Những bà mẹ bị biến chứng, những em bé không biết vì sao qua đời đã giảm hẳn. Thứ 2 là thay đổi trong chẩn đoán trước sinh. Trong đời tôi gặp nhiều bệnh nhân nghèo lắm, rất nghèo, mà nghèo thì bệnh nặng. Năm 2010 tôi làm trưởng khoa sản bệnh, tôi đã bỏ tiền túi ra để sửa nhà vệ sinh và sau đó là lắp điều hòa. Trên ấy nóng lắm, thăm bệnh xong là phải thay quần áo vì mồ hôi ướt hết. Hồi ấy có một gia đình mang 2 thai IVF thụ tinh ống nghiệm 26 tuần mà trục trặc, cô ấy sinh được 1 con nhỏ xíu, 1 thai sinh tiếp sau đó. 2-3 tháng sau có một ông đến gặp bác sĩ Cường. Ôi lại có ông nào thắc mắc gì đây? Ông ấy bảo không, em là bố 2 cháu bé kia, em ở đây 2 tháng, em thấy anh nhiệt tình, nhân viên của anh cũng tốt. Em đã chuẩn bị trong túi hàng chục cái phong bì vì theo thông lệ có người đến chăm bà mẹ lại đưa cái phong bì, năm ấy là 2010 mà ở bệnh viện công lại không ai lấy, ấy là riêng khoa anh. Em rất kính nể nên tặng anh 200 trời ơi, 200 triệu thời ấy! Ôi không được, tôi gọi cho giám đốc, phó giám đốc, các anh ấy bảo nhận được, làm gì thì cho tôi quyết. Tôi nhận và dùng lắp toàn bộ điều hòa trong khoa, hồi đấy hết hơn 500 triệu. Hơn 300 triệu còn lại tôi bỏ ra. Bệnh nhân lau hết nền nhà nằm dưới đất, mở cửa ra phòng mát rượi, hành lang cũng sạch. Hồi ấy ông nào nhổ kẹo cao su ra đất, tôi nhặt bỏ vào sọt rác, không mắng, sau không ai nhổ. Còn một nhà nữa, trước 27-2 nào cũng vào. Hôm ấy tôi đã đóng cửa phòng mạch rồi, họ vào, thai non tháng và cần tôi chẩn đoán, tôi mở cửa chẩn đoán miễn phí luôn vì lúc ấy không có ai thu phí nữa, tối quá rồi. Sau họ đến đây tặng bệnh viện cái máy siêu gặp bệnh nhân nghèo, tôi hay nói y tá trưởng bảo cầm cho họ 1, 2, 3 triệu, tôi cũng hay gọi cho cô bạn hay làm thiện nguyện, đến 2014 bệnh viện mới có Phòng Công tác xã hội. Trước nhiều người nghèo, ai mà tôi biết thì tôi cho hết, cái này là giúp đỡ người ta thôi.* Nếu hồi ấy ông không đi học bác sĩ, mà như các bạn cùng học chuyên toán với ông chọn nghề khác, thì ông nghĩ có tiếc không có bác sĩ Cường không?- Tôi nghĩ là nghề đã chọn tôi, nhiều bạn tôi đi các nghề khác đều giàu. Còn tôi, tôi kiếm ra tiền không cho tôi mà cho mọi người. Tôi cho là con người sống cùng nhau trong một vòng tròn, mỗi người có vị trí trong vòng tròn ấy. Cuộc đời bác sĩ Cường, nói thật là quá đơn giản. Người xưa có câu “Lương y như từ mẫu”. Một bác sĩ tài giỏi còn phải có tấm lòng như người mẹ hiền. Em thật may mắn khi được lớn lên trong vòng tay yêu thương của vị bác sĩ như thế. Bác sĩ ấy, trùng hợp lại chính là mẹ yêu của em. Mẹ em khoác chiếc áo blue trắng tinh khôi đã hơn mười năm nay. Từ ngày tốt nghiệp trường trung cấp y năm hai mươi lăm tuổi đến nay, mẹ đã bước sang tuổi ba mươi sáu. Trong ký ức tuổi thơ của em và trong cuộc sống thường ngày, mẹ giống như một thiên thần áo trắng với khuôn mặt trái xoan thanh tú, dễ gần. Sống mũi cao ngay thắng. Đôi mắt đằng sau cặp kính cận nhẹ đen lấy, sáng suốt mà cũng chan chứa tình yêu, tình yêu dành cho gia đình và cho những người mẹ chăm sóc. Đôi môi mẹ luôn nở nụ cười ấm áp. Mái tóc đen và dài thường được cột lên gọn gàng sau lưng. Dáng người thanh mảnh, cao gầy của mẹ được bọc trong chiếc áo blue trắng – chiếc áo tượng trưng cho người bác sĩ. Trước ngực áo là bảng tên nho nhỏ, xinh xinh ghi đầy đủ họ tên của mẹ cùng chức danh bác sĩ mà em vô cùng tự hào. Mẹ em là bác sĩ khoa sản và mẹ chưa bao giờ ngừng yêu công việc của mình. Đã có lần em tò mò hỏi mẹ tại sao mẹ lại chọn trở thành bác sĩ khoa sản. Ánh mắt mẹ nhìn về phía xa xa, thoáng hiện lên một thứ ánh sáng hạnh phúc giản đơn, giọng mẹ trầm ấm “Năm 13 tuổi, mẹ vô tình giúp đỡ một bà đỡ trong xóm đỡ đẻ cho một bà mẹ sinh non vì trượt ngã. Khoảnh khắc đón một đứa trẻ đỏ hỏn vào tay, nghe tiếng khóc của nó chào cuộc sống này, mẹ cảm thấy rất kỳ diệu”. Và sau này mẹ nuôi ước mơ trở thành bác sĩ như thế. Hơn mười năm qua, biết bao sinh linh bé nhỏ đã qua bàn tay gầy gầy, thoang thoảng mùi thuốc sát trùng để đến với thế gian này. Có nhiều đứa bé còn được bố mẹ đưa tới nhà thăm hỏi mẹ em khi chúng lớn hơn một chút. Vì yêu cầu công việc nên mẹ rất bận rộn, ca trực ở bệnh viện cứ dồn dập không thôi. Có những hôm, mẹ trực đến tận 3 giờ sáng, chợp mắt được một lát, điện thoại báo có ca mổ lại vội vàng đi ngay. Nhưng mẹ chưa bao giờ quên quan tâm, lo lắng cho gia đình em. Mỗi lần em ốm, mẹ mất ăn mất ngủ chăm sóc, cộng thêm việc bệnh viện khiến mẹ mệt mỏi vô cùng. Nhiều lần tỉnh táo sau cơn sốt mê man, em đau lòng nhìn vào đôi mắt đầy quầng thâm của mẹ. Mẹ hiểu và yêu thương những đứa trẻ hơn bao giờ hết, có lẽ cũng vì tình cảm đặc biệt ở một nữ bác sĩ khoa sản và tình yêu vô bờ bến mẹ dành cho chúng em mà mẹ luôn bao dung cho mọi lỗi lầm mà chị em em gây ra. Mẹ là người đồng hành bên em từng bước đi, từng ngày trưởng thành. Dù không thể ngày ngày túc trực kề bên, nhưng tình cảm của mẹ luôn chân thành, sâu sắc hơn bao giờ hết. Mẹ đã dạy cho em rất nhiều bài học làm người, rất nhiều câu chuyện cảm động về những sinh mệnh bé nhỏ mà kiên cường. Mẹ truyền cho em tình yêu thương đồng loại và động lực theo đuổi ước mơ của mình. Mẹ đã trở thành tượng đài yêu thương bất tử trong trái tim em. Dẫu nhiều ngày đi sớm về khuya, dẫu nhiều đêm không được ôm trong vòng tay mẹ, em vẫn yêu và tự hào về mẹ của mình. Mẹ chính là món quà vô giá mà cuộc đời đem đến cho em. Em sẽ luôn cố gắng để không phụ tình yêu, niềm tin của mẹ. Tưởng đến khi nghỉ hưu mẹ sẽ được nhàn hạ, có thời gian trông cháu nhưng tôi thấy mẹ chưa một ngày thảnh thơi. Mẹ mở hiệu thuốc tây nho nhỏ tại nhà, hễ ai trong làng ốm đau lặt vặt đến nhờ mẹ khám, bốc thuốc hay truyền nước là mẹ vẫn nhiệt tình. Mẹ bảo “Tự dưng nghỉ hưu cứ thấy hụt hẫng thế nào ấy. Các cháu đi nhà trẻ, đi học cả, mẹ buồn chân buồn tay lắm. Nếu không làm gì thì mẹ thấy mình thật vô dụng”. Đợt này dịch Covid-19 lại bùng phát trở lại, số ca nhiễm mỗi ngày vẫn tăng. Làng tôi cũng xuất hiện một số người trong diện F0, F1. Bình thường, sáng sớm và buổi tối mọi người hay rủ nhau đi bộ tập thể dục ngoài đường nhưng từ hôm loa truyền thanh của huyện, của xã tuyên truyền, nhắc nhở người dân hạn chết tập trung đông người ở nơi công cộng thì đường sá vắng vẻ hơn. Vậy mà mẹ chồng tôi cũng không chịu ở yên trong nhà. Mẹ xung phong tham gia tổ "Covid cộng đồng", cùng các y, bác sĩ lấy mẫu xét nghiệm cho người dân. Tôi lo lắng nên khuyên mẹ nghỉ ngơi, để việc đó cho giới trẻ khỏe mạnh, tinh mắt làm thay nhưng mẹ không nghe. Mẹ bảo “Ơ hay! Mẹ còn khỏe, mắt kém thì đeo kính, lo gì. Con sợ mẹ mang bệnh về nhà này chứ gì. Yên tâm, mẹ sẽ cẩn thận”. Tôi vẫn cố thuyết phục mẹ “Nhưng mẹ có tuổi rồi. Mẹ còn bị huyết áp cao nữa nên càng phải cẩn thận”. Mẹ tôi xua tay “Con không phải lo, mẹ làm bác sĩ bao nhiêu năm, mẹ biết cách giữ gìn sức khỏe của mình chứ”. Đến nước ấy thì tôi cũng chịu thua mẹ, để mẹ được làm việc mà mẹ yêu thích cho thoải mái. Hôm nay, tôi đang xem ti vi trong phòng riêng thì nghe có tiếng gọi cửa. Thấy một người chị họ đằng chồng tôi lấp ló bên ngoài, tôi đoán là chị ta sang nhờ mẹ tôi khám bệnh. Tôi đeo khẩu trang ra mở cửa, định xua tay từ chối nhưng mẹ tôi đã kịp ló ra “Có việc gì thế cháu? Bị cảm à? Để bác cắt cho mấy liều thuốc là khỏi thôi”. Tôi đưa ánh mắt nhìn mẹ ra chiều không hài lòng và nói nhỏ đủ để mình mẹ nghe thấy “Dịch bệnh phức tạp, mẹ đừng chữa bệnh cho ai ở nhà nữa. Mẹ khuyên chị ấy đến trung tâm y tế đi, phải xét nghiệm Covid nữa. Chị ấy làm công nhân ở công ty lớn, nhỡ mầm bệnh lây lan thì nguy hiểm lắm mẹ ạ”. “Ừ! Mẹ biết rồi”. Mẹ nói thế nhưng vẫn hỏi bệnh tình của chị kia rồi cắt ba ngày thuốc, gói lại và dặn dò cẩn thận. Tôi lùi vào trong phòng khách nhưng vẫn bập bõm nghe được chị ấy nhờ mẹ tôi sang nhà truyền nước cho. Đợi chị ấy về khỏi, tôi nhất quyết không cho mẹ đi truyền nước khi tình hình dịch Covid-19 đang diễn biến phức tạp, khó lường “Mẹ nghe con đi, mắt mẹ kém rồi, lấy ven không chuẩn đâu. Đồ bảo hộ thì mẹ không có. Mẹ cứ cố làm là người ta nghĩ mẹ tham đấy”. Tôi nói vậy thì mẹ im lặng nhưng tôi biết chưa chắc mẹ đã nghe tôi. Quả nhiên, một lúc sau quay ra đã không thấy bóng dáng mẹ đâu. Tôi sốt ruột gọi điện cho chồng, cho cả em gái chồng để nhờ cô ấy khuyên mẹ chứ mẹ cứ ra ngoài thế này, mang Covid về nhà thì nguy hiểm lắm. Chiều muộn, mẹ trở về và giải thích với tôi rằng “Chị ấy bị cảm thôi, suy nhược cơ thể ấy mà. Mẹ test nhanh thấy kết quả âm tính rồi nên mẹ truyền hộ chai hoa quả cho chị ấy khỏe lại. Con không phải lo”. Dù mẹ nói vậy, tôi vẫn không hài lòng “Con lo cho mẹ, cho cả gia đình mình nên từ nay mẹ hạn chế ra ngoài mẹ nhé. Việc chữa bệnh cho bệnh nhân mẹ đã làm mấy chục năm rồi. Mẹ không nên chủ quan vì mình có nhìn thấy con virus đâu”. Nghe tôi nói thế, mẹ có vẻ giận dỗi nên lẳng lặng đi sát khuẩn, tắm gội, còn tôi vội vã lau nhà cửa cho sạch sẽ. Trong bữa ăn tối, nghe bản tin thời sự về tình hình dịch bệnh, số ca nhiễm trong tỉnh vẫn cao, mẹ quả quyết “Mẹ sẽ tham gia chống dịch đến khi nào dịch im thì thôi. Đến khi nào mẹ còn sức khỏe thì mẹ vẫn làm”. Con tôi níu cánh tay bà, tỏ vẻ thán phục “Bà đúng là chiến binh áo trắng”. Mẹ cười đôn hậu khiến tôi nhận ra rằng, được làm việc, được cống hiến thì cuộc sống thật có ích.

mẹ tôi là bác sĩ